(tiếp theo kỳ trước)
Rain : Trung úy... Chẳng lẽ ngay đến thao tác điều khiển Schmicram (cơ thể điện tử dùng trong chiến đấu) anh cũng quên rồi ư?
Kou : Đã bảo đợi chút đã! Tôi là học viên chứ chẳng phải Trung úy gì hết! Với lại tôi là...
Kou : Tôi là Kadokura Kou, nam, học viên năm thứ 2 tại Học viện Seishu, khoa kỹ thuật giả tưởng! À ờ, vì vậy...
Rain : "Vì vậy" nên sao nữa ạ?
Kou : À ờ... Tóm lại là... Đợi chút đã... Một chút nữa thôi...
Tôi có cảm giác rằng tôi từng sống cùng bạn bè ở ký túc xá, có cảm giác rằng tôi có những cô bạn rất thân.
Rain : ......
Kou : Aaa, sao không nhớ ra cái gì vậy nè...? Khốn nạn thật! Rút cục thì có chuyện quái gì vậy trời?!
Như có một mảng tóc bị rụng, như thể bị thiếu sót một cái gì đó, dù làm thế nào đi nữa thì chuỗi ký ức của tôi vẫn không tài nào tiếp tục được. Đầu óc tôi như chìm trong mây mù vậy.
Rain : Đảo lộn ký ức tạm thời... Xem ra Trung úy gặp nhiều rắc rối trong quá trình sinh hoạt hằng ngày thì phải.
Kou : Vậy là sao?!
Rain : À không... Anh cứ bình tĩnh lại đã. Đề nghị anh lấy lại bình tĩnh, không nên hoảng loạn vì hiện ta vẫn đang trong khu vực chiến đấu...
Được động viên bởi vẻ nghiêm nghị của cô gái nọ, tôi thở một hơi thật sâu.
Hít thật sâu rồi thở ra, cứ lần lượt như vậy.
Một cơ thể bằng sắt không có miệng, và thật kỳ lạ là tim tôi lại im bặt.
Kou : Cô nói cô là Rain...? Với lại cô gọi tôi là "Trung úy" phải không?
Rain : Vâng ạ...
Kou : Vậy ra tôi đúng là quân nhân?
Rain : Vâng. Anh là sĩ quan điện não, hoạt động với vai trò lính đánh thuê tự do, là pilot (người lái Schmicram) tại ngũ dài hạn.
Kou : Giỡn hoài... Đến tận vừa nãy tôi còn đang ngủ trên giường ở ký túc cơ mà...
Có điều, chuyện trước khi lên giường, à không, ngay cả chuyện mới hôm qua tôi cũng chẳng nhớ được một chút nào nữa.
Rain : Không phải chuyện đùa đâu ạ. Đây là sự thật. Nơi đây là chiến trường trên mạng (không gian giả tưởng), và anh hiện đang trong quá trình "lặn" với tư cách một quân nhân.
Kou : ......
Rain : Do ảnh hưởng của vụ nổ thiết bị lúc nãy nên Trung úy đã bị ngất tới tận ít phút trước.
Rain : Đây chỉ là phỏng đoán của tôi... tuy nhiên do chấn động lúc đó nên có lẽ một phần ký ức của anh đã bị ảnh hưởng.
Kou : Thật vớ vẩn...
Tôi rất muốn phá lên cười, nhưng dù sao đi nữa tôi cũng không thể cười được.
Nếu như những điều cô gái tên Rain này nói là đúng, thì việc tôi là binh sĩ, thậm chí cả việc ký ức của tôi kể từ thời còn là học viên cho tới nay đã bị mất hết đều là...
Kou : Nói vậy tức là tôi bị mất trí?
Dù buột mồm nói ra những lời đó, tôi vẫn cảm nhận được tình hình trầm trọng tới mức nào.
Rain : Suỵt! Im lặng nào...
Đột nhiên Rain bịt cái miệng mà đáng ra tôi không có lại. Bất giác, tôi lập tức nín thở.
Ngay sau đó, Rain nhẹ nhàng hất cằm về phía trước.
Từ hướng vừa chỉ, hàng loạt côn trùng bằng sắt lù lù hiện ra. Trông chúng giống hệt mấy con mà tôi với Rain vừa đánh hồi nãy.
Rain : Virus (vũ khí chiến đấu tự động)... Là quân địch.
Kou : Địch á...? Nói vậy tức là chúng lại sắp tấn công nữa ư?
Rain : Rất may là chúng vẫn chưa nhận ra ta. Do đã gây nhiễu lên thiết bị cảm giác của địch nên tạm thời có thể yên tâm trong thời gian ngắn.
Giọng nói bằng máy : Thiết bị gây nhiễu đang hoạt động. Quá trình dò tìm hiện đang bị nhiễu ở mức 95%.
Như để chứng minh cho những điều Rain nói, lũ virus (côn trùng bằng sắt) nọ lởn vởn như không có mục tiêu trước mặt chúng tôi.
Giọng nói bằng máy : Xác nhận tường bảo vệ thụ động (passive wall) của địch đã khởi động. Quá trình dò tìm hiện đang bị nhiễu ở mức 70%.
Kou : Tuy nhiên xem ra ta cũng chỉ còn rất ít thời gian...
Rain : Vâng ạ...
Kou : Nè, không biết có thoát được không nhỉ? Cô tính xem, nếu chạy hết tốc lực như hồi nãy...
Rain : Thì ta sẽ bị bắt ngay lúc vừa di chuyển. Hơn nữa bọn chúng thuộc loại trinh sát, được chú trọng tăng cường về tốc lực. Dù có chạy thì ta cũng bị sẽ chúng đuổi kịp.
Kou : Vậy tức là có dùng cách nào đi nữa thì cũng không tránh được giao chiến phải không...?
Vừa nghĩ vừa lo, tôi nhìn khắp một lượt thân hình bọc đầy sắt của tôi. Đó là một bộ khung cứng phát ánh sáng mờ đục.
Ấy vậy mà tôi lại thấy đau khi bị ngã. Nghĩ mà thấy rùng mình.
Nếu đúng như vậy, giả dụ cái cơ thể này bị phá hủy...
Giọng nói bằng máy : Quá trình dò tìm hiện đang bị nhiễu ở mức 50%.
Kou : Mẹ kiếp! Xem ra không thở lâu được rồi.
(còn tiếp)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment