(tiếp theo kỳ trước)
- Rain : Báo động! Là Katyusha(Hỏa tiễn chùm tầm xa)! Tránh- Ư... Không kịp nữa rồi! Mau nằm xuống!
*ẦM ẦM*
Rain dùng thân hình bằng sắt đang điều khiển đẩy tôi nằm xuống, nhưng do quá muộn nên cả người tôi chìm trong tiếng nổ và luồng hơi tỏa ra.
- Kou : Gh...! Katyusha á?!
Một cơn mưa đất cát trút ào ào xuống. Toàn thân tôi bị luồng hơi kia làm rung chuyển, cơn đau lan khắp người.
Vừa rồi là tấn công chớp nhoáng hay oanh tạc? Mình đang bị tấn công ư?
Nhận ra điều đó, cả người tôi tự nhiên run lên bần bật.
*ẦM ẦM*
- Kou : Ư... Á...!
Bị truy kích, lại thêm tiếng đạn nổ liên hồi, bao nhiêu can đảm đều tiêu biến.
Tuy nhiên, tôi cũng đồng thời cảm thấy mình đã từng nếm trải cảm giác nao núng đó, cái cảm giác mà có lẽ đã nhuốm khắp mình mẩy tôi đến mức không thể tẩy hết được.
*ẦM*
Dù đã gắng đứng lên được nhưng chân tôi vẫn không vững.
- Rain : Địch đang tiếp cận! Tạm thời ta phải mau rời vị trí này đã!
- Kou : Gh-!
*ẦM*
Chấn động do đạn nổ ngay sát mặt lấn át hoàn toàn tiếng thét. Cơn gió nóng và luồng thiểm quang như chuẩn bị nuốt lấy tôi-!
- Kou : ÁÁÁÁ...!!
*BÙM*
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong lúc trốn chạy khỏi lửa đạn, đôi chân tôi tự nhiên trượt đi trên nền đất, giống như theo phản xạ tự nhiên của cơ thể vậy.
- Rain : Đợi đã Trung úy! Hành động đơn độc như vậy rất nguy hiểm!
- Kou : AAAAA... ÁÁÁÁÁÁ!!
*RẦM*
- Kou : Á!
- Rain : Trung úy có sao không ạ?!
- Kou : Ừ, tạm ổn...
Có lẽ mình vẫn đang trong cơn ác mộng.
Có điều cả cú va đập lẫn cảm giác này đều quá thực.
(còn tiếp)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment